Tản mạn mồng 6 Tết – Hoài niệm về Tết xưa

06/02/2022
Ảnh mẹ và anh trai mình ngày bé

Sáng nay mình tự chốt với bản thân là hết Tết nên quay lại lịch hàng ngày. Nghĩa là sáng dậy tự mình mỉm cười với mình trong chăn và nguyện sẽ có hai mươi bốn giờ tinh khôi trước mặt. Rồi tập thở tập thân chừng một giờ, hôm nay Hà Nội mưa rào nên không chạy bộ. Tiếp là ngồi nghỉ ngơi và cho phép mình vào mạng một lúc. Thế nào là vớ được bài viết đang gây bão dư luận của nhà văn Phạm Thị Hoài đại để dùng bánh chưng để phân tích cái kém cỏi của người Việt. Mình chả bình luận về bài viết vì bản thân mình cũng thấy mình kém cỏi thiếu sót đủ đường. Thế nhưng tự dưng bài viết lại mang mình về những ngày Tết hồi bé. Tết xưa sao mà nó to chuyện thế không biết? Đến mức mình và em gái mỗi lần xán lại ôm gọi mẹ ơi mẹ kể chuyện đi là mẹ lại bảo mẹ kể chuyện “Tết năm nay nhé!” Hai đứa lại giãy nảy lên không nghe chuyện Tết đâu chán lắm mẹ kể chuyện gì khác cơ. Thế mà lại vẫn chuyện Tết năm nay…

Câu chuyện là ước mơ cỏn con của mẹ gửi vào mấy ngày Tết mà cả năm mẹ mơ về nó, nào là nhà mình sẽ gói bao nhiêu bánh chưng, sẽ có lọ hoa Tết, có thể mẹ sẽ đủ cả tiền mua cây quất và cành đào nữa đấy, rồi mẹ sẽ cố mua cho hai đứa quần áo mới… Con nhà nghèo nên quanh năm nhà chỉ ăn cơm với cà pháo va rau già mua cuối buổi chợ. Quần áo ấm giày dép chả có nên mùa đông ngày xưa nó mới tím tái làm sao. Nhà mình quanh năm chả có khách nên mình không thích tiếng gõ cửa vì cái tiếng ấy nó ít khi mang niềm vui mà thường là tiếng gọi đòi nợ, nhất là những ngày cận Tết. Nhớ cái năm đó Tết nghèo mà mẹ cũng tần tảo gom góp tự tay gói đủ hai mươi cái bánh chưng (không biết gói nhiều thế làm gì) rồi đem đi nhờ luộc. Đúng hôm gần Tết mấy mẹ con đi vớt bánh vừa về đến nhà thì có tiếng gọi cửa ầm ầm. Mẹ bảo mấy đứa giấu bánh chưng lên gác xép để mẹ xem ai đến… Nghĩ cả năm dồn vào cái Tết, mẹ cả năm không thấy cười nhưng Tết bất mấy đứa con chỉ nói lời hân hoan tốt đẹp, rồi lúc anh trai châm bánh pháo cả nhà hồi hộp sợ pháo xịt thì giông cả năm, rồi lo con mèo chạy qua nhỡ nó lao vào nhà hôm mồng một Tết… Người nghèo sao mà có lắm nỗi sợ và lắm thứ kiêng kị thế?

Tết nay đầy đủ nhắc nhớ Tết xưa mà thương nhớ những năm tháng tuổi thơ nhọc nhằn gắn trong ký ức.

Ảnh mẹ và anh trai mình ngày bé

Array

BÌNH LUẬN

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *