Trước tết năm ngoái cậu em quen bao nhiêu năm hiện đang là giảng viên đại học Kinh tế quốc dân nhắn tin bảo: “Chị ơi 8/1 trường em tổ chức khai xuân mời các Giảng viên và cựu giảng viên đến dự. Ban giám đốc muốn mời chị hát song ca với anh Bằng Kiều chị nhận nhé lương lậu thế nào hả chị?”. “À đầu năm lương thế nào cũng vui nhưng mà đừng hoãn thôi vì chị muốn show đầu năm mọi thứ suôn sẻ ý!” Cậu em bảo “Ok chị nhận là vui quá rồi”. Thế mà đến đầu năm phải trả lại tiền cọc thật vì covid, cả năm mẹ hơi kém nhưng bù lại con gái út lại rực rỡ. Thế nên cũng được, mình vốn AQ hay tự nhủ thế nên vui buồn, được mất, thắng thua gì cũng chỉ một ngày là xong.
Trước Tết năm nay cậu em lại gọi mời! Mình bảo: “Ừ ok nhưng mà không cần đặt cọc kiếc gì đâu! Chị đã nhận là đến không sợ bỏ show đâu”. Cậu em nhất định khăng khăng hỏi tài khoản để đưa tiền, chắc sợ chị trốn. Lại còn kèm thêm “Năm nay mà không hát em lấy tiền túi em đền chứ nhất định không để chị bị giông cả năm đâu nhá!”. Mồng 8 Tết mình xúng xính quần áo từ 7h sáng lái xe sang trường. Mình đã từng hát ở trường đại học Kinh tế Quốc dân không dưới năm sáu lần lần gần nhất chắc cũng khoảng gần chục năm rồi ấy. Đến nơi đỗ xe xong không thể nhận ra trường đại học Kinh tế Quốc dân năm nào. Giờ nó to đẹp sừng sững đến mức cô em gái đi cùng phải thốt lên trường đẹp thế này chắc sinh viên thích đi học lắm chị nhỉ..
Lâu rồi mình mới hát lại thì Thầm mùa xuân, Trái tim không ngủ yên và Giọt sương trên mí mắt. Nhìn sang bên phải bạn diễn ngày nào trẻ trung phơi phới giờ khuôn mặt đầy nét từng trải khóe mắt đầy lo toan. Cũng phải đến gần 30 năm kể từ ngày đầu tiên ấy khi chúng tôi bắt đầu song ca cùng nhau những ngày Thanh Xuân. Thầm nghĩ trong hàng ghế khán giả dưới kia chắc nhiều người cũng tìm lại thanh xuân của mình ở những bài hát cũ. Ngót 30 năm đã qua, cuộc sống đã dẫn mỗi người đi những ngã rẽ rất khác nhau để có một ngày như hôm nay cùng nhìn lại và hát cùng với nhau những bài hát cũ dù người hát giờ đã khác lắm rồi.
Chợt nhớ cũng một ngày năm xưa hát trong đêm nhạc Phú Quang ở ngoài trời sân trường cũng lại là đại học Kinh tế Quốc dân. Hôm ấy mùa hè nóng chứ không lạnh như Tết này nhưng khán giả vẫn nồng nhiệt như thế. Mặc dù chúng tôi chưa chắc đã hát bài hát của thế hệ các bạn trẻ hôm ấy….
Tôi không hay nhìn lại đằng sau nhiều bằng nhìn về phía trước để yêu quý ngày hôm nay của mình . Vì tôi luôn tin cái gì mình đang có là cái đẹp nhất, ngày mình đang sống là ngày ý nghĩa nhất, cái nắm tay hiện tại là cái đáng trân trọng nhất.
Bỗng dưng nhớ một câu hát của chú Phú Quang” Kỷ niệm như rêu ta níu vào trượt ngã, tình xưa giờ quá xa….”
Ảnh những năm đầu thập niên 90